Hà Huy Khoái

Sapere aude

CHUYỆN GIÁO DỤC VÙNG CAO

with 2 comments

Đi dạy cao học, chẳng biết dạy được học viên cái gì, nhưng mình thì học được rất nhiều điều ở họ. Những mẩu chuyện có thật, mặc dù có thể ai đó nói là “không điển hình”, vẫn giúp ta có cái nhìn toàn diện hơn về giáo dục. Không nên chỉ nhìn loanh quanh ở mấy thành phố lớn. Cũng không thể chỉ “nhìn ra thế giới” rồi phán những điều rất thông thái về giáo dục Việt Nam. Thỉnh thoảng cũng nên ngó một chút về vùng sâu, vùng xa, nơi “khỉ ho cò gáy”.

Sẽ đưa dần lên đây những mẩu chuyện nghe được. Không bình luận.

THI TỐT NGHIỆP (Chuyện thứ nhất)

Hôm nay học sinh kết thúc kỳ thi tốt nghiệpTHPT trong nắng nóng. Lại nhớ chuyện mấy thầy cô giáo cùng cao (học viên cao học) kể. Chuyện thật mà như đùa.

Đến gần ngày thi tốt nghiệp rồi mà vẫn còn mấy học sinh không thấy bóng dáng đâu. Liên lạc không được, các thầy cô về tận bản để tìm. Hóa ra các cậu học sinh đó vẫn tranh thủ lên nương. Biết thầy cô đang “săn”, các em lẩn trốn như con nai, con hoẵng. Thình thoảng, có thầy phát hiện ra em học sinh đang trốn, reo lên vui mừng:”Nó kia kìa”! Rồi nháo nhào chia nhau các ngả để bắt về thi cho ký được.

Các thầy cô bảo:”Biết là sai, nhưng vào phòng thi vẫn phải làm giúp học sinh. Không thế, chúng nó đỗ thế nào được. Mà thế thì năm sau lại chẳng có em nào đến trường. Chẳng lẽ vùng cao không có học sinh”?

Hình như các thầy cô đó lờ mờ nhận thấy mình buộc phải làm sai để chữa cái sai của ai đó, lớn hơn.

Danh hiệu “nhà giáo nhân dân” có lẽ chỉ nên dành cho những thầy cô giáo vùng cao. Nghe chuyện họ kể mà cứ thấy ngèn nghẹn.

Không cười được.

HỌC PHÍ (  Chuyện thứ 2)

Giờ giải lao, chuyện với một học viên cao học, là thầy giáo vùng Lục Ngạn, Bắc Giang:

–        Ở chỗ em, học sinh nghèo lắm thầy ạ, nhiều em đến kỳ không xin nổi bố mẹ tiền học phí.

–        Thế không được miễn à?

–        Vẫn chưa đủ tiêu chuẩn! Bọn em phải nộp giúp chúng nó. Nếu lớp không nộp học phí thì em mất điểm thi đua, mà cũng sẽ bị chậm lên lương.

–        Lương đã ít, lấy gì bù? Dạy thêm à, nghe nói bị Bộ cấm rồi chứ?

–        Ôi thầy ơi! “Dỗ” chúng nó đến lớp để mình dạy còn chẳng xong, nói gì dạy thêm. Được cái vùng em nhiều vải. Mùa vải, đến vườn người ta lấy vải mang ra chợ bán. Một buổi đi dạy, một buổi bán vải, cũng tạm ổn. Với lại, ở miền núi thì cũng ít tiêu pha.

VAY…HỌC TRÒ (  Chuyện thứ 3)

–        Thấy ơi, ở chỗ em có chỉ tiêu mỗi năm, mỗi giáo viên phải vận động được một số nhất định học sinh mới đến trường thầy ạ.

–        Không đạt chỉ tiêu thì thế nào?

–        Lại mất điểm thi đua, lại chậm lương. Nhưng mà bọn em cũng có cách!

–        Cách gì?

–        Này nhé, giả dụ chỉ tiêu là phải vận động được 5 em, mà năm nay em vận động được 8 em. Nếu để nguyên “thành tích” như thế thì được khen. Nhưng em cho các bạn trong tổ “vay” 3 em, để bù nếu họ bị thiếu hụt. Năm sau, không may “thất bát” mà chỉ vận động được 2-3 em chẳng hạn, thì em lại đòi nợ!

Nghe như chuyện đùa, mà thấy muốn khóc.

Không chỉ vì thương những thầy cô giáo đó…

IV. CHỈ CÒN CÁCH…TÂM THẦN ( Chuyện thứ 4)

Lại chuyện kể của cô giáo vùng cao:

“Muốn được đạt tiêu chuẩn này nọ, thì tỷ lệ học sinh đến lớp trên tổng số học sinh trong danh sách phải rất cao. Mà trên thực tế thì ở vùng cao, tỷ lệ này thấp lắm. Vì thế, mỗi khi có đoàn kiểm tra xuống, bọn em phải tìm cách làm sao những em nghỉ học phải có lý do “bất khả kháng”. Vậy nên, nhiều khi phải cho một vài em “mắc bệnh tâm thần”, nghỉ học dài hạn! Cũng sợ phụ huynh biết, họ mắng là ghi con họ tâm thần, nhưng còn sợ đoàn kiểm tra hơn. Cứ đối phó mãi thế này, bọn em cũng lo rồi mình…tâm thần mất!”

Học sinh không tâm thần.

Thầy cô giáo chưa tâm thần.

Trong những chuyện làm cả xã hội “tâm thần” thế này, phải có ai đó “tâm thần” thực sự!

 

Written by dinhthucuc

Tháng Sáu 8, 2014 lúc 8:18 chiều

2 bình luận

Subscribe to comments with RSS.

  1. Thưa Thầy, vậy phải làm sao. Thầy có nghĩ là nếu điều kiện sống tốt hơn, thu hẹo được lỗ hổng giữa nông thôn và vùng cao (thành thị thì xa vời quá), các em và cha mẹ các em sẽ muốn được đến trường ?

    Thanh

    Tháng Sáu 9, 2014 at 8:15 sáng

  2. Các thầy cô giáo vùng cao vất vả lắm. Học viên của thầy Khoái còn được đi học cao học, chứ em lên Bát Xát, Lào Cai thấy các thầy cô đi cắm bản cả tuần. Một điểm trường loanh quanh mấy chục đứa, lẫn lộn lớp nọ lớp kia. Còn phải lên xin xã làm lại giấy khai sinh cho trẻ, vì quá tuổi rồi, không thể nhận vào lớp 1 được nữa. Thế mà động tý lại dọa không đạt chỉ tiêu lên lớp …

    Tụi em tặng trẻ con mấy cái áo, có đứa nghỉ học nhưng nghe nói ở trường phát áo lại chạy đến. Đủ sĩ số được một hôm …

    BlackViva

    Tháng Sáu 12, 2014 at 1:06 chiều


Bình luận về bài viết này